Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_10
Các thú nhân tuy rằng đều là một đám thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ đánh nhau trên cơ bản đều đã thoát ly khỏi bản năng dã thú cùng dùng sức mạnh sinh tồn. Nói cách khác, khí lực lớn, thân thể linh hoạt, trên cơ bản đã chiến thắng hơn một nửa, những phần bị thiếu hụt khác, có thể dùng cân não để bổ sung.
Nhưng Bạch Hạo vật lộn cũng không giống như thế, trừ bỏ cũng đồng dạng thân kinh bách chiến, hắn có rất nhiều kỹ xảo.
Lôi Thiết Nhĩ chính là bị những kỹ xảo này làm cho chân tay có chút luống cuống. Y cũng không dám cứng đối cứng cùng Bạch Hạo, đã biết nếu bản thân cậy mạnh đánh lại, phỏng chừng Bạch Hạo sẽ trực tiếp bị tan xương. Hơn nữa giống đực phải bảo vệ giống cái là thiên tính, đương nhiên, cũng chưa từng có giống cái dám cùng giống đực động thủ, này vô ý là nói dùng trứng chọi đá.
Đáng tiếc, Bạch Hạo chưa từng xem bản thân mình là giống cái, với hắn mà nói, thú nhân bất quá chỉ là loại người so với hắn thân cao khí lực đại mà thôi, chỉ cần là người, tất nhiên có khuyết điểm, tìm được khuyết điểm để đánh bại người khác, cũng là Bạch Hạo năm đó được huấn luyện.
Lôi Thiết Nhĩ ở vị trí bị động, y thực bất đắc dĩ. Chính mình bất quá chỉ lo lắng Bạch Hạo gặp chuyện không may, tại sao giống cái này lại xúc động như vậy a? Ô, Hạo Hạo ngươi đánh thật sự rất đau!!!!
Lôi Thiết Nhĩ thở dài, hét lớn một tiếng, xương cốt cả người bắt đầu biến hóa, thân thể dần dần dài ra, trong chốc lát, một đại lão hổ có bộ lông rậm rạp, đen trắng xen kẽ, răng nanh thật lớn xuất hiện trước mặt Bạch Hạo.
Bạch Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn đại lão hổ ước chừng dài hơn ba thước, trợn tròn mắt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thú nhân biến thân, nháy mắt một người đã biến thành một con hổ lớn, loại cảnh tượng này tuyệt đối làm cho Bạch Hạo khiếp sợ.
Hơn nữa, hắn cũng không phải Võ Tòng, không có kinh nghiệm tay không đánh hổ a! ! !
Đại lão hổ thật cẩn thận tiêu sái đến trước mặt Bạch Hạo, dùng đại não cọ cọ hai má Bạch Hạo, sau đó nằm ngửa, lộ ra cái bụng của mình.
Hành động của Lôi Thiết Nhĩ nhạ giống cái xung quanh một trận hét chói tai, tư thế này tựa hồ so với Bạch Hạo động thủ cùng Lôi Thiết Nhĩ đánh nhau còn làm cho người ta rung động.
Ở giống đực khái niệm, hống giống cái của mình vui vẻ là tối trọng yếu. Mà loại hành động thú hóa lộ ra cái bụng này, là biểu hiện tuyệt đối nhận thua, tuyệt đối yếu thế, giống đực cũng chỉ làm đối với bạn lữ của mình, nếu là địch nhân, kia tuyệt đối là chết chứ không chịu khuất phục.
Lôi Thiết Nhĩ đây là lần nữa đối tốt với Bạch Hạo, hơn nữa đang làm nũng.
Bạch Hạo cho dù có ngốc, cũng biết động vật lộ ra cái bụng là ý tứ gì. Hắn vẫn không thể tin được đại lão hổ trước mắt này là do người biến thành, nhưng cảm xúc mềm mại chân thật của bộ lông dưới bàn tay nói cho hắn, đây là Lôi Thiết Nhĩ biến thành. Hơn nữa, đại lão hổ còn hướng bản thân lộ ra yếu thế ! !
Bạch Hạo đương nhiên không tiếp thu sự thật bản thân không thể đánh lại Lôi Thiết Nhĩ, lại thấy đến một mặt này của y, vẫn là làm cho người ta thực hưng phấn.
“Oa nga, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thân, thật uy vũ !” Tây Lợi Á tán thưởng, cũng nhảy ra muốn tiến đến sờ sờ bộ lông của y.
Lôi Thiết Nhĩ nhẹ nhàng lật qua, tránh thoát móng vuốt sói.
“Ai nha, quỷ hẹp hòi, làm cho ta sờ sờ thì có làm sao a!”
Lôi Thiết Nhĩ không để ý tới hắn, chính là dùng đại não củng củng Bạch Hạo, đưa hắn trở về nhà, sau đó cũng đi vào theo.
Vào nhà, liền thấy chính giữa bàn đá để một đống trái cây trong suốt sáng bóng.
Là tuyết tinh quả! Bạch Hạo đã từng nếm một lần liền yêu thích, tâm tâm niệm niệm vài ngày, bây giờ mới lại thấy.
Hắn có chút ngượng ngùng, vuốt ve đầu đại lão hổ: “Ngươi tự hái sao?”
Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, oán niệm nhìn Bạch Hạo.
Ánh mắt đại lão hổ tròn tròn lượng lượng, lúc này chính lộ ra một cỗ cảm xúc ủy khuất, làm cho Bạch Hạo có điểm hoảng hốt: Biến thành động vật rất gian manh đi, thật chán ghét! ! hắn, hắn tâm can bị lung lay a ! !
Bạch Hạo vẫn rất thích động vật, nhịn không được ôm lấy đầu đại lão hổ, dùng sức trên mặt cọ cọ.
Thật thoải mái hảo mềm mại a, đây cũng là lần đầu tiên bản thân sờ đến một lão hổ còn sống! ! ách, nhìn y như vậy, chắc là hổ răng kiếm đi? Mặc kệ là cái gì, tóm lại còn sống, hơn nữa vừa dịu ngoan vừa đáng yêu.
Đại lão hổ phụ giúp Bạch Hạo để hắn ngồi xuống, sau đó đặt chân trước lên đầu gối Bạch Hạo, ồm ồm mở miệng: “Bạch Hạo, ta thương tâm .”
Bạch Hạo nhìn y mắt to ngập, nháy mắt có cảm giác tội lỗi.
“Ta trở về, không nhìn thấy ngươi, gấp muốn chết…… Về sau, rốt cục lần theo mùi tìm được ngươi. Nhìn ngươi không có việc gì, ta cao hứng điên rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến ngươi cư nhiên một mình vui vẻ chạy vào rừng rậm, liền sinh khí……” Đại lão hổ quơ quơ đầu, lỗ tai tròn tròn cụp xuống: “Ngươi còn đánh ta, đau quá……”
“Ách……” Bạch Hạo vô ngữ, Lôi Thiết Nhĩ cũng quá thông minh đi? Cư nhiên tìm được nhược điểm của mình, này như thế nào được!
“Ta chỉ muốn chứng minh ta không cần các ngươi bảo hộ cũng có thể chiếu cố tốt bản thân, ta, ta không muốn bị người khác nuôi, ta cũng không phải người vô dụng ….” Bạch Hạo lộn xộn giải thích .
“Ta biết, ngươi rất lợi hại, nhưng mà ta sẽ lo lắng……” Đại lão hổ ngồi xuống, so với Bạch Hạo đang ngồi còn cao hơn một cái đầu, y cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm mái tóc hơi dài của Bạch Hạo: “Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng rừng rậm rất nguy hiểm. Ta sợ nhìn thấy ngươi bị thương…… Hạo Hạo….”
“Ách, không cần gọi ta Hạo Hạo……” Bạch Hạo yếu ớt kháng nghị, hắn sắp không chống đỡ được.
Móng vuốt mang thịt điếm mềm mềm của đại lão hổ huých huých tay Bạch Hạo: “Đợi đến mùa xuân, ta mang ngươi đi săn được không? Đừng đi vào mùa đông được không? Ta sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon về cho ngươi, được không?”
“Ách……” Đối mặt với Lôi Thiết Nhĩ đang lấy lòng như thế, Bạch Hạo quả thực không biết nói gì: “Ngươi, ngươi cư nhiên cấm túc ta……”
“Ta đây là lo lắng a……” Đại lão hổ cúi đầu, ở trong lòng Bạch Hạo cọ đến cọ đi lấy lòng: “Ngươi ở trong bộ lạc cũng rất hữu dụng a, tỷ như…… Tỷ như……” Tỷ như cái gì? Y thật sự không biết vào mùa đông giống cái có thể làm những gì, với y mà nói, Bạch Hạo thật sự là một giống cái kỳ quái.
“Giống như?” Bạch Hạo nhịn không được cười ra tiếng:“Giặt quần áo, nấu cơm, trông hài tử?”
Lôi Thiết Nhĩ nghe được giọng nói Bạch Hạo trào phúng, vì thế cúi đầu, không nói lời nào.
Bạch Hạo thở dài, cũng không nói.
Một người một hổ bắt đầu trầm mặc.
Lôi Thiết Nhĩ đầu óc nhanh chóng xoay tròn, y nên để Bạch Hạo làm cái gì mới có thể đánh mất ý niệm đi vào rừng trong đầu hắn đây, nhìn Bạch Hạo mỗi ngày tinh thần sa sút như thế, y cũng khó chịu a, a, đúng rồi !
“Tỷ như, ngươi có thể dạy cho hài tử kĩ xảo đánh nhau vừa rồi!” Lôi Thiết Nhĩ nhớ tới tư thế Bạch Hạo vừa công kích mình khi nãy, y chưa từng thấy qua, lại cảm thấy giống cái có thể đạt được tốc độ cùng lực đạo tới trình độ này coi như là rất giỏi. Nếu đem kĩ xảo này dùng trong đi săn hoặc đánh nhau, nhất định sẽ rất được: “A, còn có cách ngươi bắt được liệt xỉ long, một mình ngươi cư nhiên có thể bắt được bốn con, thật sự là rất rất giỏi !”
Bạch Hạo được Lôi Thiết Nhĩ khen vui vẻ ra mặt, chỉ cần có một người nhận thức hắn ngang bằng đã thập phần cao hứng:“Được, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi bố trí cạm bẫy như thế nào, còn có dạy hài tử một chút kỹ xảo chiến đấu, về sau hài tử trong bộ lạc ra ngoài đánh nhau cũng sẽ không sợ thua.”
Đại lão hổ cũng dùng sức gật đầu: Hô…… Rốt cục có thể đem Bạch Hạo giữ lại trong bộ lạc, này có thể coi là cấm túc đi, tốt xấu gì để một thủ lĩnh như y có thể nói được làm được.
Lôi Thiết Nhĩ trong lòng cao hứng, vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt Bạch Hạo đầy nước miếng.
Bạch Hạo bị liếm cười mắng: “Ngươi đủ, uy…… Không cần như vậy chiếm tiện nghi!”
Đại lão hổ bắt đầu cọ cọ mũi lên mặt hắn:“Hạo Hạo, làm bạn lữ của ta được không?”
Bạch Hạo cứng đờ:“ Như thế này không phải rất tốt sao?”
Đại lão hổ tiếp tục lấy lòng: “Làm bạn lữ của ta đi, được không? Như vậy buổi tối ta cũng có thể cùng ngươi ……”
Sắc mặt Bạch Hạo dạo một vòng từ hồng, trắng, xanh, đen, :”Không, không được, ta chưa có thể nhận ngươi được…… Hơn nữa, ngươi biết a, ta có hài tử, ách, bạn lữ trước của ta…… Ách, ta chưa quên được hắn……”
Đại lão hổ càng thêm ai oán: “Ngươi nói bậy, Tây Lợi Á nói đó là đệ đệ ngươi, không phải hài tử của ngươi……”
Ta bóp chết ngươi! Tây Lợi Á ngươi là đồ hỗn đản ! ! !
Bạch Hạo cười cứng ngắc: “Không, mặc kệ thế nào, ta tạm thời chưa muốn tìm bạn lữ……”
“Ta không tốt sao?” Lôi Thiết Nhĩ lăn vòng trên mặt đất: “Ta rất cường tráng!”
Bạch Hạo tâm can lại run lên: “Không, không phải nguyên nhân này…… Ách, ngươi là người tốt……”
Bị gọi là người tốt làm Lôi Thiết Nhĩ thương tâm:“Ngươi không thích ta, vậy ngươi thích ai?”
Bạch Hạo tả khán hữu khán, chính là không chịu nhìn Lôi Thiết Nhĩ một cái: “Ta không thích ai hết, ta còn chưa có người thích……” Ta còn chưa muốn giảo cơ a, có cái gì tốt đâu chứ, Tây Lợi Á như vậy đủ rồi! ! Sống ở thế giới không có nữ nhân rất bi thảm a! !
Lôi Thiết Nhĩ dùng cái đuôi quấn lấy đùi Bạch Hạo: “Vậy ngươi cũng không thể thích giống đực khác a, nếu ngươi muốn có người yêu, liền chọn ta được không?”
Bạch Hạo bị cái đuôi cọ trên người một trận tê dại, vội vàng gật đầu: “Được, được, nếu ta muốn thích người khác trước hết sẽ nghĩ đến ngươi!”
Lôi Thiết Nhĩ cao hứng, uốn éo thắt lưng, hóa thành người hình:“Như vậy, Hạo Hạo, cứ như thế định rồi!”
Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ hồng quả quả (khỏa thân ấy ah), đỡ trán: Ta vẫn thích ngươi biến thành đại lão hổ a a a! Thần kì biến thành lỏa nam, áp lê sơn đại a ! ! !
****
“鸭梨山大” (áp lê sơn đại) (鸭 : áp (con vịt) /ạh/, 梨 : quả lê /li2/, 山 : núi /shan1/, 大 : đại / da4/)
Đồng âm với “压力很大” (áp lực rất lớn) (压 : áp lực / ya1/, 力 : sức lực /li4/, 很 : rất, lắm /hen3/,大 : đại / da4/)
Đây là hiện tượng đồng âm được sử dụng trên các diễn đàn, đặc biệt trong Baidu, để diễn đạt áp lực về thể chất và tinh thần.
Chân thành cám ơn Nguyệt Tử Lai đã dẫn link câu trả lời!
Chương hai hai : Rèn luyện thân thể, hảo sống…
Có mục tiêu, Bạch Hạo đối với chuyện dạy mọi người luyện võ biểu hiện ra vô cùng nhiệt tình.
Lúc trước ở bộ đội hắn bất quá chỉ là tiểu trưởng ban, thuộc hạ có vài người. Khả hiện tại không giống, toàn bộ bộ lạc, bốn năm mươi hộ nhân, dưới mệnh lệnh của Lôi Thiết Nhĩ, đều phải nghe theo sự chỉ chỉ huy của mình, điều này làm cho Bạch Hạo hưng phấn không thôi.
Nếm qua điểm tâm, đem giống cái lớn nhỏ trong bộ lạc cùng tiểu thú nhân không cần ra ngoài săn thú tập trung cùng một chỗ, Bạch Hạo đứng giữa quảng trường, tay phải nắm lại đặt bên miệng, thanh thanh yết hầu: “Ân hừ, thể chất cường kiện là căn bản, cái kia…… Ừ, cá nhân ta cảm thấy, nhóm … giống cái trong bộ lạc, thân thể quá yếu. Cho dù là giống cái, nhưng cũng vẫn là nam nhân…. Di? Cho nên, thân thể phải thật tốt, như vậy gặp được tình huống đột phát nào, cho dù không đánh lại, cũng có thể chạy trốn được?”
Chung quanh có người cười vang, Bạch Hạo hung hăng trừng mắt liếc về phía Tây Lợi Á đang ồn ào, lại bắt đầu nói :“Thân thể tốt, là có thể không sinh bệnh; Không sinh bệnh là có thể ít phải uống thuốc…… Như vậy cũng có thể cho bạn lữ các ngươi yên tâm, nếu các ngươi sinh bệnh, bạn lữ nhất định sẽ lo lắng đúng không?” Mẹ nó, lúc này nêu ra loại lý do kia đến làm cho người ta thực khó chịu a!
Có giống cái bắt đầu gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy. Hơn nữa, ngày hôm qua, bộ dáng Bạch Hạo đối Lôi Thiết Nhĩ động thủ cũng thực soái, giống cái bọn họ cho dù có thể bán thú hóa, nhưng động tác cũng không linh hoạt bằng Bạch Hạo. Vì thế có người bắt đầu hỏi.
“Có phải sẽ dạy cho chúng ta những động tác ngày hôm qua ngươi đánh nhau với Lôi Thiết Nhĩ đúng không?”
“Ôi chao? Thật vậy chăng? Kia rất suất a……”
“Đúng nha, đúng nha, đánh thủ lĩnh lui về phía sau đi, hì hì.”
“Hảo, nếu là cái kia ta cũng muốn bắt chước!”
Bạch Hạo nội ngưu, trong lòng thầm nghĩ nếu thực sự cùng Lôi Thiết Nhĩ đánh nhau, phỏng chừng vài quyền của mình cũng chỉ để đấm lưng cho người ta. Bởi vì ngày hôm qua khi bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích một chút trả giá của bản thân khi đánh nhau với thú nhân, phát hiện hoàn toàn không chỉ là hơn một cấp bậc. Tuy rằng nhìn qua thú nhân đánh nhau giống như không có kĩ xảo gì, nhưng từng động tác đều có hiệu quả công kích đến điểm yếu của đối phương. Này có thể là thiên tính cùng bản năng của thú nhân đi. Trước kia xem thế giới động vật, thời điểm hai động vật đánh nhau, không phải nhìn qua thì loạn cắn bậy, nhưng kỳ thực mục tiêu đều là cổ đối phương sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Hạo âm thầm thở dài.
Nhìn giống cái xung quanh ngươi một câu ta một câu, ríu rít không yên, Bạch Hạo nâng tay làm động tác yên lặng.
“Đầu tiên ta sẽ dạy mọi người một bài quân thể quyền, đây là bài học nhập môn cũng là loại quyền pháp rất thực dụng, hy vọng các ngươi có thể nhìn kỹ.”
Bạch Hạo nói xong, làm động tác khởi động, sau đó uy vũ sinh phong làm mẫu bắt đầu cái gọi là quân thể quyền. Chờ hắn thu tay đứng thẳng, xung quanh truyền đến một vòng trầm trồ khen ngợi, ngay cả các thú nhân hôm nay không đi săn thú cũng đứng bên ngoài xem trò hay.
Bạch Hạo mặt không tự chủ từ từ đỏ lên.
Tiểu Âu Cảnh từ đám người chui ra, trong tay bưng một cái khay, hưng phấn kêu to: “Có tiền cho chút tiền, không có tiền thì cho một tràng pháo tay, các vị thúc thúc đại nhân, các huynh đệ, hai chúng ta mới đến còn thỉnh các vị giúp đỡ nhiều……”
Bạch Hạo một ngụm lăng tiêu huyết nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa không thở nổi.
Tây Lợi Á cười đến cơ hồ lăn lộn trên mặt đất:“Ha ha ha ha……tiểu Âu Cảnh, ngươi thật ….. Ha ha ha ha, cười chết ta ……”
Tuy rằng thú nhân không phải thực hiểu được tiểu Âu Cảnh biểu diễn cái gì, bất quá nhìn nó bộ dạng khả ái, cũng dần dần cười rộ lên.
Tiểu Âu Cảng bưng khay dạo qua một vòng trong ngoài, trên khay để đầy các loại thực vật. Sau đó vui vẻ chạy đến chỗ Bạch Hạo giơ lên cái khay như hiến vật quý.
Bạch Hạo đem huyết nuốt xuống, khóe miệng run rẩy, dùng ánh mắt tối ôn nhu nhìn tiểu Âu Cảnh, cúi đầu nhẹ giọng nói:“Làm tốt lắm, lát nữa chạy mười vòng quanh bộ lạc!” Bởi vì dùng “phương ngôn”, cho nên dù là thú nhân nhĩ lực tốt cũng nghe không hiểu cái gì, chỉ thấy tiểu Âu Cảnh một trận khóc thét, lập tức bưng khay bỏ chạy.
Bạch Hạo cười lạnh, cũng không cao giọng, chính là vươn tay chỉ: “Muốn làm được như ta, chỉ có một yêu cầu, phải rèn luyện thân thể thật tốt.”
Nhóm giống cái ngay từ đầu đối với chuyện rèn luyện thân thể này còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà vừa chạy hai vòng quanh bộ lạc xong, có người đã thở hổn hển rời đi :“ Bạch, Bạch Hạo, ân…… Ta phải chuẩn bị một chút quần áo cho bảo bảo ở nhà, …. Ân, trước mắt không thể rèn luyện ……” Nói xong nhanh như chớp chạy mất.
Bạch Hạo cũng không ngăn cản, chỉ mang theo mấy người còn lại tiếp tục chạy bộ. Qua mười vòng, phía sau chỉ còn lại các tiểu thú nhân trong bộ lạc, còn có tiểu Âu Cảnh nửa sống nửa chết. Để cho Bạch Hạo giật mình là cư nhiên vẫn còn giống cái lưu lại.
Có ba giống cái ở lại, một người trong đó là A Thụy Nhĩ, hai người khác Bạch Hạo không hề quen mặt. Trừ bỏ ngày đầu tiên Tuyết Lai đưa hắn đi dạo một vòng nhận thức bộ lạc, đến thời điểm này trên cơ bản Bạch Hạo chỉ có thể nhớ được mặt người lại không nhớ được tên.
Hai giống cái này sống cách nơi Bạch Hạo ở khá xa, bình thường cũng ít lui tới, cho dù gặp mặt cũng là bộ dáng sợ hãi, đầu cũng không ngẩng rất ít nói, men theo chân tường chạy mất.
A Thụy Nhĩ tựa hồ rất lâu không vận động như vậy, được hai tiểu thú nhân giúp đỡ, hơi thở đến mức không đều: “Bạch, Bạch Hạo…… Chỉ cần chạy bộ là được sao?”
“Chạy bộ chính là căn bản ……” Bạch Hạo nhìn bên cạnh các tiểu thú nhân giống mình mặt không đỏ khí không suyễn, cảm thấy có nên tách ra để luyện tập hay không, bởi vì chạy mười vòng đối tiểu thú nhân mà nói căn bản không đủ.
“Bối Á Đặc.” Bạch Hạo chỉ huy tiểu thú nhân đang vỗ lưng giúp tiểu Âu Cảnh thuận khí: “Ngươi tổ chức các tiểu thú nhân lại chạy mười lăm vòng. Nhóm giống cái có thể nghỉ ngơi một chút.”
Bối Á Đặc tựa hồ không quá cao hứng khi bản thân cùng tiểu Âu Cảnh bị tách ra, nhưng người trước mắt này là ca ca của tiểu Âu Cảnh, cho nên không có biện pháp, đành phải nghe lời.
Đem nhóm giống cái đưa đến quảng trường, nhìn bọn họ chạy được một đầu đầy mồ hôi, Bạch Hạo thản nhiên nói:“Mùa đông cần phải chạy bộ nhiều để ra mồ hôi, gia tốc sự trao đổi chất trong cơ thể, như vậy mới không bị nhiễm bệnh.”
Bọn A Thụy Nhĩ tuy rằng không hiểu cái gì gọi là “sự trao đổi chất”, nhưng nhìn Bạch Hạo đồng dạng là giống cái lại chạy xong hoàn toàn không có việc gì, trong mắt bắt đầu có hâm mộ.
“Chúng ta cũng có thể luyện thành giống như ngươi không?” A Thụy Nhĩ thập phần chờ mong. Từ khi hắn mất đi bảo bảo cùng bạn lữ, thân thể liền vẫn không tốt, tuy rằng một năm nay có bảo bảo của Tây Lợi Á giúp bản thân điều tiết tâm tình. Nhưng mà thân thể một khi đã suy sụp, dưỡng lại cũng không tốt. Nếu Bạch Hạo nói có biện pháp làm cho thân thể ít sinh bệnh, vậy nghe một chút đi.
Trên quảng trường Lôi Thiết Nhĩ đã sớm trải tốt đệm da thú.
Bởi vì hôm nay không cần săn thú, có thể ở nhà cùng bạn lữ và hài tử, cho nên tâm tình các thú nhân đều phi thường tốt. A Tư Lan đem bảo bảo đặt ở đầu vai, nhìn Bạch Hạo bận rộn, nhân tiện biện hộ cho quả trứng lười nhà mình: “Bạch Hạo, Tây Lợi Á nói thân thể hắn tốt lắm, không cần rèn luyện. Hơn nữa Tây Lợi Á có thể bán thú hóa, xem như một giống cái không tồi đi.”
Bạch Hạo lười quan tâm thê nô kia, chỉ gật gật đầu: “Tùy hắn.”
Tiểu Âu Cảnh dù sao cũng từng ngốc quá trường học, nhìn đến mấy cái đệm liền biết tiếp theo phải làm gì:“Ca ca, chẳng lẽ là muốn hít đất??”
“Sai, là nằm xuống gập bụng.” Bạch Hạo đem tiểu Âu Cảnh đẩy ngã xuống đệm:“Ngươi làm mẫu một chút.”
Tiểu Âu Cảnh quyệt miệng, làm xong tư thế bắt đầu làm mẫu.
“Nằm xuống gập bụng, có thể rèn luyện cơ bụng cùng thắt lưng, ngăn cản sinh ra mỡ thừa.”
Bạch Hạo đem bốn giống cái còn lại chia làm hai tổ, đơn giản nói ra một chút cần biết:“Tóm lại, ở trong thời gian quy định làm càng nhiều càng tốt, bất quá đây là lần đầu tiên các ngươi thực hiện, ta cũng không quá cưỡng cầu, cứ từ từ làm, cho đến khi không dậy được nữa thì thôi.”
Cho đến khi toàn bộ giống cái nằm ngã trên đệm, mồ hôi ướt đẫm không thể động đậy được, Bối Á Đặc cũng mang theo một đám tiểu thú nhân chạy về đến đây.
“Bạch Hạo, chúng ta phải làm gì nữa?” Các thú nhân đối loại hoạt động có thể cho bọn họ phát tiết tinh lực này cảm thấy thập phần hứng thú, chạy hơn hai mươi vòng, cũng chỉ làm khuôn mặt hồng một mảnh cùng một đầu mồ hôi mà thôi.
Bạch Hạo nhìn nhìn tiểu Âu Cảnh đang giả chết, phỏng chừng cũng không trông cậy được vào nó nữa, vì thế tự mình làm mẫu: “Hít đất, rèn luyện lực cánh tay cùng hông.” Nhìn tiểu các thú nhân không thèm quan tâm quỳ rạp trên mặt đất hự hự bắt đầu làm, Bạch Hạo vui mừng cười: “Một người ba trăm cái, một cái cũng không thể thiếu.”
Ba trăm cái hít đất, tiểu các thú nhân ngay từ đầu không có khái niệm này, nhưng đến khi hít đất được trên dưới hai trăm cái, phát hiện khoảng cách ba trăm lần thật xa xôi……
Đến khi mọi nhà đem các tiểu thú nhân nửa sống nửa chết mang trở về, Bạch Hạo đã đun một nồi nước ấm, cùng tiểu Âu Cảnh tắm rửa sạch sẽ sảng khoái. Đương nhiên, vì chúc mừng A Thụy Nhĩ bọn họ ba người có thể kiên trì đến cuối, Bạch Hạo cũng để họ cùng tắm nước ấm, sau đó quấn da thú ngồi trên giường sưởi ấm áp nói chuyện phiếm.
Hai giống cái không thân quen kia, một người tên Nặc Lợi, một người tên Phỉ Á, thân thể yếu nhược, cùng bạn lữ một chỗ đã hơn năm năm, còn chưa có hài tử. Tuy rằng bạn lữ nói không vội vàng, nhưng chính bọn họ lại không vội không được.
“Giống cái rất khó mang thai.” Thanh âm Nặc Lợi giống như con mèo nhỏ: “Hơn nữa, chúng ta cũng không thể bán thú hóa, rất yếu…… Ta cảm thấy, khả năng chính là do thân thể yếu nhược, mới không tốt có bảo bảo …… Cho nên, mặc kệ có bao nhiêu vất vả, ta đều phải kiên trì đến cùng.”
Bạch Hạo không biết rèn luyện thân thể tốt có thể hoài được bảo bảo hay không, hắn cũng không thể hứa hẹn, chỉ là thân thủ vỗ vỗ vai Nặc Lợi.
Phỉ Á cười hì hì nhìn Bạch Hạo: “Bạch Hạo, thân thể ngươi tốt như vậy, về sau nhất định phải cùng Lôi Thiết Nhĩ sinh nhiều bảo bảo nha.”
Bạch Hạo hắc tuyến: “Ta? Cùng Lôi Thiết Nhĩ?” Sinh hài tử? Nói nhảm mà thôi?
Phỉ Á gật gật đầu: “Lôi Thiết Nhĩ thích ngươi, ta hy vọng ngươi cũng có thể thích Lôi Thiết Nhĩ…… Bất quá Lôi Thiết Nhĩ là giống đực tốt như vậy, ngươi nhất định sẽ thích y.”
Bạch Hạo khoát tay, nhanh chóng nói sang chuyện khác:“Đúng rồi, ta nói cho các ngươi, lần đầu tiên rèn luyện cao độ thân thể nhất định sẽ rất tê mỏi, nhưng chỉ cần kiên nhẫn vài ngày là được rồi, cho nên ta hy vọng các ngươi có thể kiên trì đến cùng.”
“Chúng ta sẽ!” Ba cái giống cái dùng sức gật đầu cho thấy quyết tâm.
Bạch Hạo tà liếc mắt một cái tiểu Âu Cảnh đang rúc trong lòng A Thụy Nhĩ: “Tiểu Cảnh, ngươi đâu?”
Tiểu Âu Cảnh mắt trợn trắng: “Em mà nói không, ca ca sẽ bỏ qua sao?”
“Không có khả năng.”
“Này không thể được …… Anh anh anh……”
Bạch Hạo đỡ trán:“Về sau ít tiếp xúc với Tây Lợi Á, này học được cái gì hay a! !”
Chương hai ba : Học được làm nũng có thịt ăn…
Vào ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ mang theo một khối thịt muối tốt nhất đến, đối Bạch Hạo tỏ vẻ thân thiết quan tâm.
Bạch Hạo cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì hắn giống như nhìn thấy trong mắt thú nhân kia một chút manh mối vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng trong lòng có điểm bất mãn, nhưng là vẫn đun một nồi khoai lang hầm thịt thơm phức hầu hạ một lớn hai nhỏ.
Bối Á Đặc vì muốn trưng ra bản thân quyết tâm chiếu cố tốt tiểu Âu Cảnh cho Bạch Hạo thấy, cho nên kiên quyết ở cùng một chỗ với Âu Cảnh.
Dù sao giường trong nhà lớn, Bạch Hạo cũng liền mặc kệ hài tử kia. Dù sao người ta mới sáu bảy tuổi, có thể có ý tưởng gì a.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Hạo mang theo tiểu Âu Cảnh xuất môn tiếp tục rèn luyện, bên ngoài gió lạnh đến xương, tiểu Âu Cảnh cảm thấy mình khổ không nói nổi, nhưng thấy Bối Á Đặc mặc có một cái váy da ngắn, bộ dáng sôi nổi trong gió lạnh, lại không chịu thua, quật cường kéo hai tay hai chân toan đau chạy chậm phía sau Bạch Hạo.
Các tiểu thú nhân nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng đều lần lượt chạy đến gia nhập đội ngũ chạy bộ. Đối với bọn họ, cha mẹ vẫn rất duy trì, thú nhân thôi, cần có yêu cầu nghiêm khắc với thân thể, chỉ là trước kia bọn họ duy trì để các tiểu thú nhân tự mình lăn lộn, hiện tại có người nguyện ý giúp đỡ rèn luyện các tiểu thú nhân, bọn họ còn là cao hứng đâu.
A Thụy Nhĩ cũng run rẩy tiêu sái ra khỏi phòng, xem ra thì thấy thân thể nhất định là đau nhức không thôi, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngay cả Nặc Lợi cùng Phỉ Á cũng vui vẻ chạy đến, bất quá nhìn hai thú nhân đứng ở phía sau bọn họ phát ra oán khí, Bạch Hạo rụt cổ, giả vờ không biết.
Trải qua ngày hôm qua “huấn luyện”, bọn A Thụy Nhĩ cũng không bọc thân thể như quả cầu giống ngày hôm qua, chỉ là đơn giản mặc áo váy da thú, răng run cầm cập chạy chậm.
Hoạt động giãn thân thể, Bạch Hạo yêu cầu tăng tốc, chạy xong mười vòng, mấy người A Thụy Nhĩ bắt đầu thở hổn hển, hơn nữa còn một đầu mồ hôi.
Phất phất tay làm cho tiểu các thú nhân tiếp tục chạy, Bạch Hạo mang theo các giống cái bắt đầu nằm xuống gập bụng, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng áp chân. Đem nhóm giống cái ép buộc đến kêu ai ai, nhưng bọn họ không lùi bước, cắn răng kiên trì xuống dưới.
Đến ngày thứ ba, Bạch Hạo phát hiện đội ngũ chạy bộ có thêm vài giống cái, trong đó có Tây Lợi Á.
Bạch Hạo yêu cầu đối với giống cái hòa ái như xuân phong thổi qua, nhưng đối với các tiểu thú nhân lại lãnh khốc như trời đông giá rét. Khi các tiểu thú nhân vừa mới thích ứng ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo lại tăng thêm một trăm. Hơn nữa sau khi hít đất còn đá chân hai trăm cái.
Rèn luyện buồn tẻ như vậy làm cho Bối Á Đặc không hài lòng: “Bạch Hạo, ta muốn học quyền pháp kia, luôn làm mấy thứ này có ý nghĩa gì a?”
“Đúng thế a !” Tiểu các thú xôn xao phụ họa.
“Đây là công phu cơ bản, ngay cả trụ cột cơ bản nhất cũng học không tốt, còn muốn học cái khó hơn?” Bạch Hạo nhìn đám tiểu thú nhân này, giống như nhìn thấy bản thân khi còn là tân binh trong bộ đội.
“Nhưng làm những thứ này rất không có ý nghĩa gì……”
“Đúng vậy, chỉ cho chúng ta làm những cái này, không phải ngươi cũng chỉ chạy bộ đấy thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi có thể hoàn thành những cái này sao?”
Bối Á Đặc đứng ra: “Bạch Hạo, nếu ngươi có thể chạy hai mươi lăm vòng rồi hít đất ba trăm lần, chúng ta sẽ nghe lời ngươi!”
Đây là nghiêm trọng không tin tưởng lãnh đạo, ra oai phủ đầu cấp trên, tân binh muốn nổi loạn muốn hạch tội thôi.
Bạch Hạo sờ sờ cằm, nhìn nhìn các thú nhân bên ngoài, thấy Lôi Thiết Nhĩ có chút lo lắng, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Ý của ngươi là, nếu ta có thể chạy xong hai mươi lăm vòng, sau đó hít đất ba trăm lần, như vậy các ngươi sẽ nghe lời ta vô điều kiện đúng không?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian